Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Ký Sự Đòi Nợ


Phan_16 end

Ốc nói chậm rãi và nhấn nhá như đâm từng mũi kim vào da thịt mình, tất nhiên mình “biên tập” và gõ lại lời nàng theo nhưng gì còn nhớ được, cho đỡ trúc trắc.

- Thôi được rồi…Tại anh ngu quá. Xin lỗi em…anh…

- Bỏ em ra.

- Không lạnh à?

- Sợ anh.

- Hâm vừa thôi…

- Đừng động vô người em.

Ốc vùng vằng đẩy tay mình ra rồi quay mặt đi. Á dỗi to rồi đây!

Vừa lúc đó có tiếng dép lạch cạch đi lên, mẹ nàng chứ ai?

- Bọn bay mần chi mà to tiếng rứa?

Bà cầm cái điện thoại soi soi (giống công an úp sọt sới bạc nhớn), xong chép miệng.

- Bày ra không ăn chi cả mà đứng cãi nhau à? Khuya rồi nói nhỏ không hàng xóm kêu …

Mình thanh minh.

- Mô o, đang tranh luận vấn đề biến đổi khí hậu toàn cầu.

- Luận chi mà nhao ầm rứa?

- Thì cháu nói nguyên nhân chính là do nạn chặt phá rừng, Ly thì bảo do sự phát triển quá nhanh của các nhà máy công nghiệp…nói chung vấn đề ni cần phải mang ra hội thảo toàn cầu mới ăn thua o hè!

Ốc phì cười.

- Cái mồm sinh ghét i được!

Mình tỉnh bơ.

- Anh nói rồi, trong tranh luận, không phải to mồm là chân lý sẽ thuộc về mình.

Mẹ nàng lẩm bẩm “Tính con ni rứa đó, cãi nhau là oang oang như mổ bò, sửa mãi không được là răng?” rồi lọ mọ đi xuống. Đi mấy bước còn ngoái cổ lại bảo “Ngồi tí mà xuống dưới nhà đi nha, sương xuống độc lắm đó”. Mình và Ốc đồng thanh “dạ”.

- Ly ạ.

- Dạ.

(Nghe từ “dạ” vẫn thấy xốn vãi, vì không nghĩ cái miệng ấy sẽ có lúc thốt ra từ này).

- Em yêu anh thật à?

(Hỏi câu chuối cả buồng, đôi khi mình vẫn hay buột mồm hỏi những câu ấm ớ như vậy).

- Rứa anh?

(Đúng bản chất ranh mãnh của nàng, tự dưng đảo chân phất đường bóng quá hiểm, sửa lưng đồng đội là răng?)

- Có một lần, em nhớ không? Nhậu về khuya, chán đời anh gọi cho em. Em hét to, em không nghe mô, em không phải là thùng rác cảm xúc của anh. Buồn quá, anh nói anh nhớ em, muốn gặp em. Sau đó em nói gì, nhớ không???

- Chưa bao giờ em coi anh là người yêu, nên đừng lợi dụng nhau nữa!

Ừ, câu nói khiến anh chết điếng, ê chề kinh khủng. Nhưng anh không giận em, vì cơ bản em nói đúng.

- Anh phải hiểu tâm trạng em lúc đó chớ! Mấy lần buổi tối, gặp anh trên đường, mùi nước hoa ngào ngạt, em biết anh sắp gặp ai rồi nhưng không dám hỏi. Còn anh thì nhe răng cười “Đi tán gái”. Lúc nớ nhìn anh ngạo mạn ghê luôn! Em hận anh lắm…

Mình cúi mặt không nói được câu gì. Hừ, đúng là không thể cố để hiểu phụ nữ được, bởi cấu tạo não bộ và tư duy logic hai giới quá khác biệt? Có lần 2 đứa đội áo mưa hôn nhau trong ngõ, mình dừng lại hỏi “Như này có được tính là yêu nhau không?”. Ốc làm câu “Tại thời điểm ni thì rứa, khi khác thì không”. Mình nghe xong éo hiểu ý ranh con là gì (để mà điều chỉnh).

- Khi mô em đi?

- Chắc hết tuần sau.

- Làm chi?

- Vào Sài Gòn, xin được việc thì làm trong luôn. Ở nhà dì.

- Buồn hè…

- Ừ. Dừ biết kêu buồn rồi đó?

- Trước lúc ra đi có trăng trối chi không?

- Nói chi cụng rứa mà thôi, một kẻ vô tình…

- Thôi, đi vô trỏng kiểu chi cũng phải yêu rồi lấy một người, lấy ai nỏ rứa, bất quá ở nhà lấy anh.

- Xin người. Cái thị trấn Phố Châu ni nhỏ lắm, một đứa con gái mang tiếng chơi bời như em liệu anh có đủ can đảm lấy không?

- Đủ quá đi chớ, sợ đếch chi đời!

- Lại chém. Thề đi?

Chương 29

Lại chém, thề đi?

- Mà thôi, quân tử lấy hành hiệp làm tín. Lời nói gió bay, bất quá cũng chỉ đầu môi chóp lưỡi.

- Đồ hâm. Khi thì văng tục như ranh, khi triết lý như cụ non. Ghét mặt!

- Yêu khi mô mà nỏ ghét?

Nàng khẽ thở dài rồi choàng tay lên cổ mình, lắc lắc đầu. Mình bảo “Không đúng à?”. Ốc siết chặt vòng tay, không nói gì. Hờ, lâu lắm hai đứa mới ôm nhau. Hông nàng săn mềm thật thích. Mùi mỹ phẩm, mùi cơ thể ngai ngái hòa lẫn vào nhau… phê lòi! Mình áp mặt vào ngực nàng hít một hơi bất tận, cảm giác xốn xang khó tả. “Cuồng rồi hử?” Ranh con thủ thỉ bên tai như thách thức nhà chức trách. Uhm, sắp cuồng rồi. “Có thích bằng ôm ex không?”. Điên, đừng nhắc lại nữa. Ừa, nỏ chạm vô nỗi đau của anh nữa hè! Không phải, chia tay anh nỏ đau vì còn yêu, mà vì bị đá. Đời anh trước nay chỉ quen phụ người, không quen bị người phụ lại.

Ranh con hôn lên má mình, ngón tay mơn man sau lưng, nhột vãi.

- Em chưa thấy ai hâm hâm như anh cả, thật. Anh có những hành động mà mỗi khi nghĩ lại em vẫn phì cười không hiểu răng anh lại hâm được như rứa.

- Ví dụ?

- Như cái chuyện anh tặng hoa bạn gái í. Hâm một cách có hệ thống.

À, vụ ấy kể nàng nghe rồi. Hồi ấy học lớp 11, mình hơi thích thích con bé lớp 10. Một bữa nhân nghỉ giải lao, mình cầm trên tay bó hoa phơ phất xuống tầng dưới tặng nàng. Con bé ú ớ cầm lấy (chắc run quá nên chưa biết làm gì với nó).

Mình chưa kịp quay mặt đi thì thằng lớp trưởng chạy trên cầu thang tầng 2 xuống, mặt đỏ gay đang hỏi dò mấy thằng con trai “Bay thấy có đứa mô cầm bó hoa chạy xuống dưới ni không?”. Mấy thằng kia nói “Chi rứa anh?” Lớp trưởng làm bầm “Địt mẹ lớp tau mất cả bình hoa trên bàn giáo viên”. Biết có biến rồi, mình im re lủi mất con mẹ hàng lươn, để lại nàng với cụm hoa ngơ ngác trên tay…

- Đi rồi khi mô mới về?

- Tết về nà.

- Vô trỏng đừng chơi bời nựa nha. Ở nhà đây nhiều khi nhìn em sinh nản i, toàn đánh đu với mấy đứa dặt dẹo.

- Thích đi với anh cụng nỏ được.

- Hay đừng đi nữa?

- Ở nhà buồn lắm, đi vô đi ra nỏ hết được ngày.

- Nhớ ai không đó?

- Có. Dừ chưa đi mà đã cảm giác nôn nao rồi. Vô đó chắc rồ lên mất.

- Tớ cũng sẽ nhớ cậu lắm (thở dài) Đời đúng là nhọ, chỉ khi mất đi rồi mới tiếc.

- Ở nhà cậu sẽ lấy vợ chớ?

- Tớ không có nghĩa vụ phải trả lời câu này.

- Cơ bản là có con điên mô chịu nổi tính anh không, hehe.

Mình ừ, anh có ý định tìm vợ đâu. Cứ để thuận theo tự nhiên, duyên trời định, có muốn giẫy dụa cũng chỉ như Tôn Ngộ Không đái bậy trong tay Phật.

Liếc điện thoại thấy gần 11 giờ, bỏ mẹ, muộn rồi. Bảo nàng anh té nha? Ranh con níu lấy vai. Khoan đã mà. Có câu chi hay ho nói nghe coi. Em thật, từ khi chơi với anh toàn nghe anh nói bậy là chủ yếu, những lời có cánh anh mang cho con khác xài à? Rứa là bất công đó, lương tâm cắn rứt đi. Mình bảo, lương tâm anh rắn nó tha mẹ mất rồi còn đâu. Nàng nhăn mặt nói, không đùa mô, văn vẻ anh có thừa. Nói câu chi ngọt ngọt nghe cấy mồ.

Hê, đàn bà cơ bản háo ngọt như đàn ông. Đôi khi 2 đứa cũng “lỡ mồm” nói vài câu tương đối nhã nhặn và màu mè, nhưng rồi nhanh chóng chêm ngay những câu trần trụi vào (để đối phương không cười đểu trọng bụng rằng mình sến sịa nửa mùa). Ai cũng sợ hố, sợ đứa kia chê cải lương, nên rốt cuộc quay sang bốp chát cho đúng kiểu quân tử tàu.

- Uhm, nói chi bây dừ hè? Hay là hát đi? Mình hỏi nàng.

- Rồi, hát cũng được, mặc dù giọng anh như bò đực rống, em biết. Nhưng cứ phải đúng tâm trạng, đúng hoàn cảnh mới chơi đó nha.

- Dạ.

- Hấp, tự nhiên dạ người ta. Thôi hát đi mà…

Nắm lấy tay nàng hôn mấy phát, mình cúi thấp người xuống: “Ly ơi mai em lên chốn thành đô nhà xe rực rỡ, xin đừng quên bến đò ngang, con sống nhỏ chốn quê xưa anh vò võ mong chờ … Đây chút tiền mọn anh vừa trúng lô xiên, trao cho em làm lộ phí đường xa, mai mốt đây khi danh phận rỡ ràng, xin dừng phụ phàng tình xưa duyên cũ….nghe chưa Ly”.

Ranh con ôm bụng cười rú lên như ma làm, cười như chưa bao giờ được cười, xong ôm chầm lấy mình (trong khi vẫn không ngừng cười): “Huy hấp, hihi… yêu quá đi mất thôi… ri thì mần răng em quên nổi Hấp bây dừ nà?”.

Mình trố mắt hỏi hay không? Ốc toe toét, dám xuyên tạc trắng trợn lời người khác nha, trao tiền trúng lô xiên cho người yêu làm lộ phí…hihi… chỉ có anh mới bựa được rứa hè. Thôi nỏ nghe hát nữa. Mình ừ, rồi bảo nàng nhắm mắt lại, xong cúi người cõng nàng loanh quanh khắp cái sân thượng bé tí và đầy rêu đen sì.

“Giống phim chưa?” Nàng nhăn mặt “Coi chừng ngã cái rầm đó, chơ mà…thích. Cõng em mãi mãi trên lưng anh nha?”. Mình xì, 52 cân cả phụ kiện nặng thấy cha. Làm vài vòng cho giống Trái tim mùa thu thoai, hè. Nàng nài nì, thôi mà cố lên, nỏ mấy khi anh Huy ga lang.

Mình đặt nàng cái huỵch xuống sàn.

- Thôi mời nàng hạ thổ anh nhờ, mệt đứt hơi.

- Híc, tập gym mà yếu xìu. Nỏ ăn thua rồi.

- Cơ bản là 2 quả Hỏa Diệm Sơn nó đè trên vai xốn quá.

- Đầu óc khi mô cũng bậy bạ được. Rứa mà cũng đòi Trái tim mùa thu, phim mà như anh thì ế nhăn nỏ ai thèm coi.

Mình cười, bảo trên phim là nó diễn cho chúng ta xem. Anh với em thì diễn ai xem mà phải… khổ rứa? Ranh con xịu mặt “Đang hay thì… Anh đúng là đồ…” Mình xỏ giày chào về. Nàng bá cổ hỏi, chưa làm thủ tục à, mà đòi phắn? Hai đứa lại ôm siết lấy nhau, hun mê mải nỏ biết chi trời đất.

Vừa lúc đó tiếng dép lẹp xẹp bước lên. Lại cán bộ trại giam rồi. Mẹ nàng thò mặt ra hỏi “Bay chuyện trò chi mà say sưa rứa? Muộn rồi đó”. Cả hai giật bắn buông nhau ngay như chưa có vụ gì xảy ra. “Xong rồi”. Ốc trả lời (giọng đầy hờn dỗi). Mình dạ một tiếng rồi lủi xuống dưới nhà, tự mở cổng ra về.

Ngoài đường hơi sương dày đặc như nhà ai đang đốt rơm, lạnh vãi.

Đi vừa hết ngõ nhà nàng thì bất chợt có bóng đèn pha từ trong khúc cua quét tới. Trên xe là 2 chú tầm 23 – 24 tuổi, cả hai đều ốm nhom, tóc tai quần áo đúng chất bộ đội làng. Tiến thêm mấy bước nữa, con wave độ đột nhiên cua 1 vòng rồi phanh kittt… chắn ngay lối đi.

Dừng lại rút điếu thuốc châm lửa kéo vài hơi, đồng thời dự ngay trong đầu kịch bản sắp diễn ra. Căng mắt ra ngó, chợt mình phát hiện ra bạn ngồi yên sau trông quen quen. Thôi đúng rồi, bạn này hay đi cùng hội với Ốc, có lần mình thấy ngồi dặt dẹo oánh bài ở quán cà phê.

- Hai chú đi mô về muộn rứa? Anh đi nhờ tí.

Đáp lại thái độ nhã nhặn của mình, 2 người hùng thành Troy vẫn chễm chệ tren con kỵ mã ghẻ, mặt vênh lên trơ tráo. Một phong thái hết sức phong trần và lãng tử, đúng kiểu anh mày thích.

- Các chú làm hơi thuốc cho ấm.

Mình chìa bao Vina ra trước mặt để cố tiếp cận và soi kỹ xem thằng nào có đồ cấn lên dưới áo không. Có vẻ không có hàng nguội. Mịa, nhìn cái mặt câng câng của 2 bạn hiền mà tay chân ngứa vãi. Mình ước lượng nhanh liệu mỗi chú có chịu nổi một cú ra chân bằng mu chính diện không, với hình thể như mấy thằng ốm đói kia? Trên sân bóng, anh các chú vốn là nỗi kinh hoàng cho tiền đạo đối phương mỗi khi bỏ bóng đá người, các chú tuổi gì?

- Ông đến nhà con Ly mần chi rứa? Tán tỉnh mất dạy à?

Cuối cùng một chú cũng đã chịu khai đao. Chú quen mặt ngồi sau chắc vật quá chịu không nổi bèn chìa tay nhón điếu thuốc.

- Anh đến hỏi tí chuyện thôi. Có răng không?

- Chuyện cái đéo chi. Ông biết tui là ai không?

Úi xời, bạn này tự tin ghê. Chặn đường anh mày đã là một cái tội, cả gan xấu dai hơn anh mày nhiều lần là tội thứ hai. Mời thuốc không hút là tội bất kính thứ 3. Văng đéo với anh là tội phạm thượng thứ 4.

- Anh thật, mới thấy chú lần đầu. Tiện đây cho hỏi, chú ở mô chui ra?

- Địt mẹ ông nói đểu tui à? Thích chi?

- Thích chi? Chú ngồi sau đế thêm.

Mình vứt điếu thuốc khoanh tay trước ngực.

- Anh thích chi mô, khuya rồi dừ thích về ngủ thôi.

Lập tức chú cầm lái tụt xuống xe, tay chống nạnh đầy uy lực…

Chương 30

Chợt thằng quen mặt ngồi trên yên xe giật giọng hỏi.

- Bác có phải là anh họ thằng X không hè?

X là cu em con ông cậu, ở cái thị trấn này cũng thuộc dạng có số má, nhưng không nhiều đứa biết mình là anh nó vì cũng ít giao du.

- Ờ, răng chú em?

Nghe vậy thằng đang đứng trước mặt mình tự nhiên sững lại. Nhưng nhịn nãy giờ éo chịu nổi nhiệt nữa, cái mõm nó lại nằm ở vị trí quá gần, ngay lập tức mình giã hai phát vào mang tai bạn hiền. Thằng cu loạng choạng bỏ chạy vòng quanh xe, đang cáu nên mình quyết túm lại bằng được. Thằng quen mặt nhảy xuống cản địa.

- Thôi thôi…anh em với nhau cả…

Mình đẩy nó ra đuổi tiếp thằng kia (mịa, trong một nỗ lực thoát hiểm phi thường, thằng này chạy nhanh hơn mình nghĩ). Cong đít đuổi nó chạy năm sáu vòng quanh con wave ghẻ, cuối cùng may quá nó trượt chân, mình xáp tới tung ngay cú sút vào bụng, tất nhiên là ghìm bớt lực không nó tạch ra đấy thì bỏ mẹ.

Sau cú sút bằng mu lai má sở trường trên sân bóng, bạn hiền hực lên một tiếng rồi ôm bụng nằm co một mớ. Thằng người quen chạy tới kéo mình ra, mồm rối rít “Thôi thôi anh em cả…hắn mà bị chi bác không yên được mô…”, xong rút điện thoại gọi cho ai đó. Lúc này lác đác có vài người thấy biến xúm tới hóng. Chó sủa um cả lên một góc đường. Thấy thế mình lặng lẽ rời hiện trường, tránh rắc rối về sau…

Về đến nhà, móc chìa khóa mở cổng mới biết tay đang rỉ máu, chắc va vào bộ nhá của bạn kia rồi. Chết dở, lát phải vào mạng hỏi xem liệu có nên đi tiêm vắc xin phòng dại không mới được…

(Vụ này sau đó tương đối phiền phức, nhưng nhờ có thằng X đứng ra thương thuyết nên rồi cũng qua. Sau này xong việc, thằng X lèm bèm bảo mình đánh nhau chỉ vì cái l. Mình bảo ngày xưa vua chúa mất ngôi vì cái l. cũng nhiều, anh đã là cái chi).

… Bây giờ đã bước vào những ngày cuối cùng của năm dương lịch. Hôm nay chán chán, ngồi ngẫm lại coi năm qua mình làm được gì cho đời? Mịa cái thằng phát thanh viên trên ti vi vẫn đang liến thoắng “thách thức mới” với cả “vận hội mới” trước thềm năm mới. Mình thì chả có cái đéo chi thách thức lẫn vận hội. Ba năm trôi qua vẫn rứa, thêm một tuổi lại thấy già đi, thấy bớt ảo tưởng về mình và thấy đoạn đường phía trước chả có gì hay ho chờ đón. Công việc làng nhàng, éo oai nổi với ai. Người yêu khi có khi không (hoặc có cũng như không), bạn bè tri kỷ trôi dạt hết. Nhiều khi sáng dậy khỏi giường đầu óc ngơ ngơ tự hỏi “Mình đang làm cái éo chi ở cuộc đời này thế?”. Đang lẩn thẩn với suy tư mang đầy tính triết học thì bà già bảo “Rang cơm ăn mà đi làm!”. Tụt cả hứng suy tư…

Ký sự này sắp khép lại. Nhiều người vẫn thắc mắc tại sao lại đặt tên là “đòi nợ”? Có thấy nợ nần chi mô (ngoài khoản nợ còi của gia đình em Huyền)?

Cách đây hơn một năm, trong một lần ngồi buồn vu vơ, mình chợt nhớ và tiếc ex ghê gớm(cứ sau mỗi cuộc tình nỗi thương nhớ ex lại càng dày thêm, bởi thất vọng, bởi mất niềm tin vào con gái). Nhưng vốn lạc quan tếu, trong sâu thẳm trái tim, mình vẫn luôn nghĩ rằng sẽ có một ngày gặp lại được người con gái yêu mình như tình yêu của Hương (tên ex). Những người con gái lướt qua trong đời cũng như trong câu chuyện này đều ít nhiều mang theo sự kỳ vọng của mình, yêu và đặt hết niềm tin như một cách để đòi lại món nợ năm xưa, khi ex bỏ rơi mình…

Nhưng rốt cuộc thì sao? Rốt cuộc tất cả chỉ là 1 tịt. Tất cả dường như đều vô tình trở thành cái bóng âm thầm của Hương mà không hay biết. Trong suốt thời gian qua, bằng mọi cách, mình đã cố gắng truy lùng dấu vết của Hương qua face book, qua những địa chỉ email, hoặc số điện thoại cũ…nhưng đều vô vọng. Tìm để làm gì? Không biết nữa. Có lẽ như một hành động vô thức, không thể lý giải bằng logic thông thường của một thằng vốn luôn tỉnh táo và ngạo mạn như mình.

Kẻ thất bại luôn muốn nhắc quá khứ. Về cơ bản, mình là kẻ thất bại nếu đối chiếu giữa mơ ước và hiện thực. Một đứa ngông nghênh, bất cần và bụi bặm. Bựa và ngạo mạn. Con gái lắm đứa thích (chả biết thích vì cái éo chi nữa), nhưng được dăm bữa, nửa tháng là bọn nó bỏ của chạy người vì té ra mình chả yêu nổi một ai cho ra đầu ra đũa. Có đứa hận mình, bảo đồ thần kinh. Mình nói đúng đấy. Có đứa ai oán trách móc, anh có yêu gì em đâu? Mình ừ, anh xin lỗi em…Rồi quên nhau như chưa hề có cuộc chia ly. Duy chỉ có Ly, nàng Ốc của mình…ít nhiều để lại dư âm, nhưng đó lại là chuyện khác mất rồi…

… Tối nay Ốc lên xe vào Nam. Hỏi mình buồn không anh yêu? (à dạo này nàng dở chứng gọi mình anh yêu). Mình nói qua điện thoại, buồn. Ốc bảo rứa thì ráng đợi em về nghe chưa? Đừng nóng ruột lấy con mô là được. Uhm, cứ biết rứa.

8 giờ tối chở nàng ra bến. Ngang qua cái hồ nuôi cá dừng xe ôm nhau lần cuối. Cả hai không nói gì, chỉ nhìn vào mắt nhau trong ánh đèn đường lờ mờ.

Xe từ từ chuyển bánh. Bàn tay Ốc chìa ra vẫy vẫy, rồi nhỏ dần, xa dần trong màn đêm dày đặc. Chỉ còn lại mỗi mình bên đường cùng cái bóng cô độc,

và lầm lụi…

Hết.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .